Họa Thủy - Thục Thất · Đam mỹ edit

Họa Thủy – Chương 17

Chúc mừng Giáng sinh!
Chương 17

Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, tưởng như ngay cả tiếng hít thở cũng phải đè thấp.

Các thành viên nhóm trố mắt nhìn nhau.

Người mới Tiểu Thẩm này sao lại nói năng giống lãnh đạo còn hơn cả chính lãnh đạo vậy?

Diệp Mân đen mặt. Nhất thời không biết phản bác Thẩm Trăn thế nào, anh ta buộc phải ngậm miệng không đáp, đôi mắt mang sự giận dữ khó tả nhìn chằm chằm Thẩm Trăn.

Hồi lâu sau, anh ta lên tiếng: “Cậu nói tôi chẳng là gì, vậy cậu thì là cái gì chứ? Tôi ít nhiều cũng đã làm trong công ty ba năm, đã có cống hiến cho công ty, người mới như cậu có thể so sánh sao?”

Thẩm Trăn bình thản ngồi tại chỗ, hơi ngửa đầu ra sau: “Vậy anh nói xem, anh đã cống hiến những gì?”

Diệp Mân: “Tôi từng đi bàn thảo ba lần hợp tác đại sứ thương hiệu!”

Thẩm Trăn: “Đều bàn tiếp được sao?”

Diệp Mân cáu kỉnh: “Ít nhất tôi đã đi, nếu như không có thất bại thì sao có thể được thành công?”

Thẩm Trăn bật cười.

“Nhưng vấn đề là, hợp đồng ký kết thành công là do anh bàn sao?” Thẩm Trăn hỏi.

“Anh chỉ có thất bại, thành công đều của người khác.”

Diệp Mân không thể nhịn nổi nữa.

Anh ta đã dùng hai năm để tích lũy thâm niên làm việc, lại ngồi ghế trưởng nhóm đợi hơn một năm. Thời còn là nhân viên phổ thông, trưởng nhóm trực tiếp quản lý anh ta là một người rất có trách nhiệm, tính cách hiền lành ôn hòa. Anh ta ở công ty không phải chịu ức chế gì, trừ thời gian tích lũy thâm niên tương đối dài, còn lại cũng coi như xuôi chèo mát mái.

“Cậu thì biết cái gì?!” Diệp Mân xắn tay áo, một tay nắm cổ áo Thẩm Trăn, kéo hắn đến gần mình. Hơi thở của anh ta phả lên mặt Thẩm Trăn, khuôn mặt vốn không chút biểu cảm của hắn bỗng biến sắc, âm u khó lường.

Diệp Mân tự cho rằng làm vậy là đã có thể dọa Thẩm Trăn sợ, bèn chỉ sang những nhân viên nhỏ đứng bên kia nói: “Bọn họ làm tốt, tôi có thể đánh giá ưu tú cho họ, thưởng cuối năm họ có thể cầm năm mươi nghìn.”

“Cậu biết điều thì nghe lời, làm việc cho tốt, cuối năm tới tôi cũng có thể đánh loại ưu cho cậu.” Diệp Mân dường như đã tìm lại được tự tin, nói, “Hiểu chưa?”

Thẩm Trăn rút một tờ khăn giấy trong hộp để trên bàn ra lau mặt.

Tuy nhiên, hắn lau xong, vẫn cảm thấy khó có thể chịu đựng được, bèn đứng dậy. Động tác đột ngột khiến mọi người trong phòng đều giật mình. Diệp Mân vừa túm cổ áo hắn liền buông tay, lùi một bước, lòng đoán có thể Thẩm Trăn muốn đánh anh ta.

“Tôi đi WC rửa mặt.” Thẩm Trăn ra cửa, quay sang nói với đám thành viên nhóm và Diệp Mân, “Chờ tôi trở về rồi nói tiếp.”

Dứt lời, hắn bước thẳng ra ngoài, không hề ngoái đầu lại.

 (Đây là cách dòng)

Những người còn lại trong phòng liếc nhìn nhau, không ai hé răng.

Các thành viên nhóm đều cảm thấy Thẩm Trăn nói đúng, nhưng ai cũng không dám tỏ thái độ ủng hộ, lại càng không dám nói ra suy nghĩ của bản thân.

Họ vừa vào công ty đã được phân đến dưới quyền Diệp Mân, lúc mới đến cũng đều phải làm chân chạy vặt. Diệp Mân không hề bỏ công bỏ sức hướng dẫn họ, mà hằng ngày họ vẫn phải hầu hạ anh ta. “Hầu hạ” ở đây chính là hầu hạ nghĩa đen, Diệp Mân khát họ phải đi rót nước, Diệp Mân đói họ phải đi lấy cơm.

Dần dà, họ bị Diệp Mân huấn luyện thành thói quen. Sau này, cho dù chính mình còn công việc chưa hoàn thành, chỉ cần Diệp Mân yêu cầu, họ sẽ theo phản xạ có điều kiện làm việc cho anh ta trước, thậm chí tự thân họ không hề ý thức được có chỗ nào không đúng.

Song lúc này, nghe lời Thẩm Trăn nói, họ lại cảm thấy Thẩm Trăn nói đúng.

Vốn dĩ họ tới nơi này là để làm việc cho Tần thị, không phải để phục vụ Diệp Mân, tiền lương của họ cũng đâu phải do Diệp Mân phát.

Tổng Giám đốc Tần thị còn chẳng cần họ hầu hạ, Diệp Mân nghĩ anh ta là ai chứ?

Chẳng qua, nói thì nói vậy, nhưng quan trên một cấp đã đè chết người, dù trong lòng họ có không thoải mái thì hiện tại cũng không dám ý kiến ý cò.

Mấy nhóm viên không dám công khai lên tiếng phát biểu, lại lấy điện thoại di động ra trao đổi trong group chat riêng chỉ có mấy người bọn họ.

[Tôi thấy Thẩm Trăn nói rất đúng. Hằng ngày chúng ta ngoài làm việc công ra còn phải chăm sóc Diệp Mân, ổng còn hay chuyển nhà, cứ dùng xe của tôi, nhưng đến một bữa cơm cũng chưa từng mời qua.]

[Ổng mượn xe tôi còn chưa trả đâu! Chính ổng không tự mua xe mà dùng, suốt ngày đi mượn, mà hễ mượn là mượn mấy tuần liền. Lần trước ổng mượn những hai tháng, tôi còn phải bỏ tiền túi ra đổ xăng đây này.]

[Má, tôi tưởng mỗi tôi phải cho mượn xe thôi chứ!]

[Nhưng tiền thưởng cuối năm… Cần ổng nộp danh sách lên thì chúng ta mới có thể được thưởng…]

[Nói thật với các ông, năm ngoái tôi nhận thưởng cuối năm xong, hôm Tết Diệp Mân có qua mời tôi ăn đồ nướng, tôi đưa ổng bao lì xì 20,000.]

[Đờ mờ, thưởng được năm mươi phải lì xì hết hai mươi, lão ấy ăn cướp à?!]

[Tôi cũng không dám nói cho các ông biết.]

[Bằng không, chúng ta cùng đi phản ánh với Quản lý?]

[Dẹp đê, đâu phải các ông không biết quan hệ giữa ổng với Quản lý, kiểu gì ổng lại chẳng đi nịnh hót cho qua chuyện tiếp. Như lần trước Quản lý đi công tác đó, Diệp Mân ném hết việc cho tôi làm, bản thân thì tót đi tìm khách sạn với xếp lịch trình cho Quản lý. Kể cả chúng ta có đi phản ánh, Quản lý cũng sẽ bao che cho ổng, lúc đấy, dễ mấy người chúng ta lại toang hết với nhau.]

“Mấy cậu làm cái gì đấy!” Diệp Mân nóng nảy đá cái ghế Thẩm Trăn ngồi mới rồi.

Các thành viên nhóm vội vàng cất điện thoại đi.

“Chúng tôi đang nghĩ có nên đi phản ánh với Quản lý, để Quản lý điều Thẩm Trăn sang nhóm khác hay không.”

“Đúng vậy đúng vậy, Thẩm Trăn ở đây quá ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nhóm. Hơn nữa, anh Diệp bận rộn cỡ nào, đâu thể bắt anh ngày nào cũng chú ý đến cậu ta.”

Lúc này tâm trạng Diệp Mân mới khá hơn chút ít, cất tiếng nói: “Các cậu đừng có học theo cậu ta, người như cậu ta không thể làm việc lâu dài trong công ty này được. Các cậu cũng biết, để được tuyển vào làm tại công ty Tần thị khó thế nào. Bây giờ công ty tuyển người mới, trình độ học vấn thấp nhất cũng phải là từ đại học trọng điểm (1) ra, Tiểu Trương và Tiểu Trần tốt nghiệp trường thường (2) phải không?”

Tiểu Trương và Tiểu Trần đều cúi gằm.

Diệp Mân thích nhất việc lôi bằng cấp ra nói chuyện, bản thân anh ta vốn tốt nghiệp từ đại học trọng điểm.

Trong nhóm, trừ hai người Tiểu Trương và Tiểu Trần đến từ trường thường, những người khác đều tốt nghiệp đại học trọng điểm, có hai người còn là nghiên cứu sinh.

Diệp Mân luôn mồm lôi trình độ học vấn của Tiểu Trương và Tiểu Trần ra nói trong nhóm, nhưng khi ra ngoài, anh ta lại nói với người khác rằng: “Học giỏi thì ích lợi gì chứ, chẳng phải học nghiên cứu sinh rồi vẫn phải làm việc dưới quyền tôi đấy à?”

“Các cậu đều biết Tần thị có địa vị thế nào trong nước rồi đấy. Công ty con có liên quan trải rộng khắp các tỉnh và thành phố toàn quốc, thành phố nhỏ và vừa đều có mặt, mỗi ngày số người vắt óc suy nghĩ hòng chen chân vào tổng công ty nhiều không đếm xuể.” Diệp Mân dùng giọng điệu như đang giảng đạo tiếp tục tẩy não, “Các cậu phải biết quý trọng công việc này.”

“Trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới năm ngoái, Tần thị xếp hạng ba, ở khu vực châu Á xếp hạng nhất.” Trông Diệp Mân cực kỳ hãnh diện, như thể chính tay anh ta tạo nên thành tích này, “Tổng Giám đốc Tần của chúng ta mười sáu tuổi đã sáng lập nên công ty đầu tiên của mình. Bấy giờ, ngài ấy còn chưa thành niên, phải đề tên mẹ của mình làm người đại diện trước pháp luật. Vẫn nghe có người nói Tổng Giám đốc Tần nhờ Tần thị nên mới trở thành Tổng Giám đốc Tần, thật sự là một đánh giá cực kỳ sai lầm.”

Diệp Mân nhớ rất rõ lịch sử công ty:  “Trước khi dựng nước, nhà họ Tần vốn hoạt động trong ngành công nghiệp nặng và cơ giới hóa, Tổng Giám đốc Tần một mình ra đi dốc sức gây dựng sự nghiệp; khi nhà họ Tần xuống dốc, chính Tổng Giám đốc Tần đứng ra gánh vác mọi bề, xoay chuyển tình thế. Cho nên nói, hiện tại các cậu vẫn còn trẻ, nỗ lực làm việc, có khi ngày nào đó sẽ trở thành Tổng Giám đốc Tần tiếp theo đấy.”

Đám thành viên nhóm ngoài mặt cười haha, trong lòng đồng thanh chửi phắc.

Cái bánh vẽ này to quá, họ ăn không nổi.

Lúc Thẩm Trăn quay lại, nhìn thấy cảnh người trong phòng phân ra ngồi hai bên, các thành viên nhóm ngồi một bên, Diệp Mân khoanh tay ngồi một bên khác, phân chia rõ rệt.

Thực lòng hắn không có tâm trạng tiếp tục lãng phí thời gian cùng họ, đằng nào cũng sẽ chẳng thu hoạch được cái gì tốt.

“Tôi nghĩ chúng ta giải tán được rồi.” Hắn dựa khung cửa, nói, “Mọi người về trước đi, tôi nói riêng mấy câu với Diệp Mân.”

Các thành viên nhóm nhìn nhau. Tất nhiên là họ muốn về nhà sớm rồi, nhưng Diệp Mân chưa mở miệng, ai cũng không dám bỏ đi.

Thẩm Trăn nói: “Về đi thôi.”

Rốt cuộc có người cất tiếng: “Tôi phải về thăm cún của tôi, tôi đi trước.”

Anh ta xách túi, không dám quay đầu nhìn Diệp Mân, đi thẳng ra ngoài.

“Bạn gái tôi mới gửi tin nhắn hối thúc, hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của chúng tôi, tôi cũng về trước vậy.”

“Tôi cũng…”

Mọi người lục tục nối nhau rời đi.

Diệp Mân vốn chắc mẩm không ai dám bỏ về, giờ phút này cảm thấy mặt bị vả đau rát, nhưng cũng không ngăn cản họ.

“Cậu muốn nói gì?” Diệp Mân lạnh nhạt nhìn Thẩm Trăn, hỏi, “Đừng tưởng nói mấy lời hay ý đẹp là tôi có thể dễ dàng bỏ qua chuyện hôm nay. Ngày mai tôi sẽ kiếm Quản lý nói chuyện, điều cậu sang nhóm khác, tôi không trị được cậu thì sẽ có người khác trị được cậu.”

Thẩm Trăn ngồi đối diện Diệp Mân, khẽ mỉm cười, mang đến cảm giác lạnh lùng xa cách, và cả khinh thường: “Diệp Mân, tôi để họ về trước không phải vì muốn nói lời giảng hòa với anh, mà là để anh giữ được chút thể diện.”

“Tôi cần một nhóm viên hướng dẫn tôi.”

“Tôi cũng cần một môi trường làm việc bình thường.”

“Anh không cụt tay không gãy chân, việc của mình thì tự mình làm đi.”

“Tách bạch đời sống cá nhân và công việc của anh ra.”

Diệp Mân: “Há, tôi mà lại cần cậu dạy dỗ hả?”

Thẩm Trăn liếc nhìn thời gian: “Lời muốn nói tôi đã nói xong, nghe vào tai hay không là việc của anh, miễn anh hiểu rõ hậu quả nếu không chịu nghe là được.”

Diệp Mân hừ lạnh, xách túi của mình ra ngoài.

Khi sắp đi anh ta còn há mồm rủa xả: “Cái quái gì chứ, một thằng làm công mà còn nghĩ mình là ông trời con à! Hậu quả? Tao cũng muốn cho mày biết hậu quả đây!”

Xem ra tối nay phải đi nói chuyện giao lưu mấy câu với Quản lý mới được!

 (Đây là cách dòng)

Chờ Diệp Mân đi rồi, Thẩm Trăn gọi điện thoại cho Dương Xương Thịnh.

“9 giờ tối ngày kia nhé.” Thẩm Trăn nói, “Lúc đó gặp.”

Dương Xương Thịnh ở đầu kia dè dặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Trăn bật cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chim sẻ ngoài cửa sổ hơi ồn.”

Đang mùa đông, có chim sẻ sao?

Dương Xương Thịnh rối rắm đáp lại một tiếng.

 (Đây là cách dòng)

Tối nay, Thẩm Trăn đi nhờ xe Tần Hình về nhà.

Lịch trình của Tần Hình là một bí ẩn. Một năm y dành ba tháng xử lý việc của công ty, còn lại giao cho cấp dưới làm, y chỉ cần xem các loại báo cáo được trình lên. Thời gian còn lại, y đều hoặc ở nhà hoặc bôn ba nước ngoài. Y quản lý cả một công ty lớn đến thế, song lại không có dáng vẻ đặc biệt bận rộn. Bởi vì có y ở đó, toàn bộ người Tần gia mới có thể hưởng thụ cuộc sống quý tộc ăn sung mặc sướng.

Tính đến hôm nay, Thẩm Trăn mới vào công ty được hai ngày, nhưng hắn đã cảm thấy Tần Hình là người đáng nể phục nhất mình từng gặp.

Trước kia, Tần Hình trong lòng Thẩm Trăn là một biểu tượng đại diện cho quyền lực và tiền tài, nhưng hiện tại, Thẩm Trăn cảm thấy mình đã hơi hơi có khuynh hướng thần thánh hóa Tần Hình. Hắn cơ hồ cảm thấy Tần Hình thật sự toàn năng trong lĩnh vực của y, không gì không biết, cũng không gì không làm được.

Tài xế dừng xe trước trụ sở công ty, Thẩm Trăn lên xe.

Bây giờ, trước mặt Tần Hình, hắn đã có thể xử sự thoải mái hơn trước kia nhiều.

Đôi khi, Thẩm Trăn cảm giác như thể bất kể hắn có làm gì, Tần Hình cũng sẽ không nổi giận.

Y cứ như một vị Phật cấm dục.

Thẩm Trăn liếc nhìn gò má Tần Hình, cảm thấy cổ họng hơi khô.

Tới lúc xe dừng dưới chung cư nơi mình ở, Thẩm Trăn không kiềm được nói với Tần Hình: “Chú Tần, chú có muốn lên ngồi một lúc không?”

Đối với lời mời bất ngờ từ hắn, có vẻ Tần Hình cảm thấy khá mới lạ. Y mỉm cười gật đầu: “Được.”

 …

Tần Hình, tựa như một con báo đang săn mồi. Y thành thạo dẫn lối cho con mồi của mình từ từ sa vào cạm bẫy đã bố trí sẵn sàng, để rồi sau đó, nó sẽ không còn có thể thoát ra.

======

Chú thích:

(1) Gốc là trọng bản (重本): Chỉ các trường Đại học nằm trong chương trình 211 và 985. Tìm hiểu thêm về 2 chương trình này tại đây.

(2) Gốc là nhị bản (二本): Các trường Đại học không thuộc chương trình 211 và 985.

1 bình luận về “Họa Thủy – Chương 17

Bình luận về bài viết này